Như mọi người đều biết, Ionia vốn là một quốc đảo nằm ở phía Đông Bắc Valoran. Nơi đây như tràn ngập những gì có thể cho là đẹp đẽ nhất, những dòng sông lượn quanh các cánh rừng luôn có bóng đại thụ. Sông núi hùng vĩ là một chuyện, thế nhưng con người cũng như thế, họ tìm kiếm trong tâm trí sự yên bình. Đó cũng là những nổi bật khi người ta nhắc đến quốc đảo tươi đẹp này.

Ionia nằm ở phe trung lập, và cũng chính vì thế mà nó đã được cho vào tầm ngắm của quân Noxus. Chúng kéo quân xâm lăng đến phía Nam của Ionia, đánh chiếm các quận nhỏ, và mục tiêu cuối cùng của Noxus là Placidium.
Một buổi sáng tinh mơ, như bao ngày yên bình khác ở quốc đảo tươi đẹp này, Irelia với các công việc mà hằng ngày của mình, giặt đồ, nấu ăn, đi chợ và luyện kiếm. Chẳng khác gì một cô gái bình thường cả, từ ngoại hình và tính cách của Irelia đều là chuẩn mực cho mọi cô gái noi gương. Bố cô là tay kiếm thuật lừng lẫy một thời, và tài sản quý giá nhất mà ông để lại, đó là hai đứa con trai và con gái của mình, Zelos và Irelia. Zelos đã trở thành một sĩ quan của Ionia, anh bỏ đi để tìm sự viện trợ từ Demacia khi quân Noxus xâm lược, chỉ có cô em gái của mình từ quê hương trông ngóng hằng ngày. Nhưng sự thật lúc nào cũng quá phũ phàng, chuyến đi đã bị quân Noxus ám sát anh trên đường biển và chẳng có ai biết về sự thật này cả.
Irelia với ước mơ sẽ nối nghiệp cha của mình, nhưng thứ vũ khí kỳ lạ mà ông để lại không hề dễ để sử dụng. Cô sẽ không bao giờ như cha của mình, dù cho có cố gắng đến đâu nữa, cô vẫn nghĩ mình chỉ là cái bóng của ông, và cô sẽ không bao giờ dừng lại ý nghĩ vượt qua cha mình dù ông không còn đi nữa. Và hôm nay, khi mà buổi luyện kiếm ở vườn nhà, tiếng nhốn nháo ngoài đường kích thích sự tò mò của Irelia. Cảm nhận có gì đó không ổn, Irelia đã cầm theo thanh kiếm của cha mình chạy ra ngoài. Cô kéo từng người lại để hỏi khi mà tất cả đều chạy tán loạn, chỉ duy nhất một người trả lời cô :
“Noxus đang tới, tận thế đã đến rồi, chạy đi…”
Irelia luôn biết về sự tàn ác của đội quân Noxus, lại càng không thể tha thứ khi chúng coi thường và xâm lăng quê hương của mình, Irelia chạy vào trong nhà thay nhanh bộ giáp phục. Cô chạy ra lại đường phố, đi ngược về hướng mà mọi người đang chạy, sự nóng giận đang trong ánh mắt Irelia : Lửa chiến tranh, xác nghĩa quân, sự hỗn loạn và tất cả như đang hội tụ ở đây bấy giờ. Vừa thấy Irelia, một tên Noxus nhào tới cô. Irelia không hề né tránh hay lùi lại, nhưng sự căm phẫn vẫn ở đấy, cho đến khi hắn đến thật gần, như tia chớp đánh xuống, Irelia phóng tới tên lính tráng khiến hắn bay về phía sau. Sau khi đáp xuống đất, tên lính đã chết. Chính sự ra tay của cô đã kích động các quân lính khác, Irelia bước tới, đạp lên xác của tên vừa rồi :
– Bọn độc ác các ngươi, chúng ta đã làm gì đế chế của các ngươi ? Bọn ta cũng có máu thịt, đều là con người, đều biết đau khổ. Nhưng các ngươi đã khiến cho ta không thể tha thứ cho hành động hôm nay được nữa. Nhân danh cha ta, nhân danh lưỡi kiếm và người dân Ionia, ta sẽ hạ gục tất cả…
Dứt lời, cả hai tiếng hét xung trận, Irelia cùng các binh lính sống sót lao lên đánh với quân phiến loạn Noxus. Tất cả diễn ra nhanh đến nỗi mọi người chỉ có thể đứng bên ngoài để ngắm nhìn, Irelia một mình xông đến như mãnh thú, hai thanh kiếm trên tay cô nhuốm máu bất kỳ quân Noxus nào đến gần, kĩ thuật tuyệt hảo không hề thua bất kì kiếm sĩ trứ danh Ionia nào cả. Tất cả nhóm binh sĩ này đều nằm dưới lưỡi kiếm của cô, một quân Ionia bước tới chạm vai Irelia :
– Vô ích thôi…
Cô quay lại, nghiến rang lộ rõ sự tức giận :
– Vô ích ? Các anh đã làm được gì khi những người dân chúng tôi cần ?
– Đúng vậy, chúng tôi vô dụng, nhu nhược. Và cô trông từ xa xem, đây chỉ là nhóm tiên phong, còn rất nhiều bộ binh đang tới. Hãy cảm nhận sự rung chuyển trên mặt đất, sự chết chóc đang đến đây.
Irelia lắng nghe, và sự thật đúng là vậy. Cô vẫn còn rất mệt nhưng vẫn đấm vào mặt người lính này một cái rõ mạnh :
– Là đàn ông, một người lính mà có ý nghĩ hèn nhát, thật vô dụng.
Irelia bỏ mặc đám tàn quân, cô nhanh chóng leo lên tường thành nhìn ra. Quân Noxus đông như vũ bão đang chạy tới, cô hiên ngang đứng bên trên nhìn xuống đám khói bụi mịt mù từ xa. Mặc dù cô cũng có chút sợ hãi vì quân số quá chênh lệch, giọt mồ hôi trên trán Irelia nhỏ từng giọt, nhưng không có nghĩa là cô không chiến đấu. Irelia sẵn sàng bảo vệ quê hương ngay tại nơi đây, ý là cô sẵn sàng hi sinh khi quân lính ập vào, nhưng chúng đã dừng lại. Một nữ binh tóc trắng hét lớn :
“TA CHO TẤT CẢ MỘT NGÀY, HÃY RỜI KHỎI PLACIDIUM. SÁNG NGÀY MAI CHÚNG TA SẼ XÔNG VÀO BÊNH TRONG, TẤT CẢ CÓ THỜI HẠN CHƯA ĐẾN MỘT NGÀY ĐÂU CÔ GÁI TRÊN KIA.”
Irelia hít một hơi sâu, đáp trả :
“TA, IRELIA, TA SẼ KHÔNG TỪ BỎ QUÊ HƯƠNG CỦA MÌNH, VÀ CŨNG NHƯ TẤT CẢ NGƯỜI DÂN IONIA SẼ KHÔNG ĐẦU HÀNG TRƯỚC CÁC NGƯƠI.”
Tất cả im lặng, và rồi quân Noxus cười phá lên :
“VỚI CÔ SAO ? VẬY, BINH SĨ CÔ ĐÂU CÔ GÁI ?"
Irelia nhìn quanh, chẳng có một ai ở bên cạnh mình, cô gái bên dưới tiếp tục :
“VÀ CŨNG TÙY CÔ THÔI, TA, RIVEN CỦA NOXUS. VÀ NHỚ RẰNG, TẤT CẢ CHỈ CÓ THỜI GIAN CHƯA TỚI MỘT NGÀY. HÃY MONG CHÓNG RỜI ĐI ĐỂ TRÁNH MÁU ĐỔ VÔ ÍCH.”
Nói rồi, Riven ra hiệu tất cả đóng quân ở đây. Irelia nhảy vào bên trong thành, cô nắm áo tên lính vừa rồi :
– Dẫn ta gặp chỉ huy của ngươi, mau.
– Vô ích…
Cô vừa nghe hắn nói lên hai từ, vội vận sức nhấc hắn :
– Có nghe ta không hay MUỐN THÊM MỘT ĐẤM NỮA ?
Quá sợ hãi trước sức mạnh của Irelia, hắn đưa cô đến gặp chỉ huy quân đội Thủ Đô. Và cái mà cô nhìn thấy lần này, cũng là sự thương tâm, và sự thất vọng. Các binh lính bị thương vô số, và cũng chỉ bằng quân Noxus bên ngoài. Cô không hề rời mắt khỏi mọi người, nhưng đồng thời cô cũng là tâm điểm của mọi sự chú ý. Khi mà chỉ huy được đưa đến, cô đã thấy sự thất vọng trong ánh mắt người này. Và đúng như cô dự đoán, mặc cho yêu cầu hãy tiếp tục chiến đấu của mình, chỉ huy đã đuổi cô ra ngoài quân doanh. Irelia nhìn lại nơi đây lần cuối, rồi đến phía trên bức tường thành lúc nãy mà nhìn ra. Cô cứ như vậy mà ngồi lặng im tại đây, hành động của cô không chỉ làm cho quân Noxus, mà các thường dân cũng chú ý, Buổi tối nay lại là một ngày không đẹp, bầu trời đổ mưa rất to và Irelia vẫn không hề nhúc nhích, cô chỉ chờ rạng sáng tới là giáp chiến với quân Noxus, cô đã chuẩn bị tất cả.
Và mọi chuyện đã diễn ra như dự kiến. Khi mà ánh mặt trời đã lên cao, Riven đứng lên :
“TẤT CẢ ĐÃ SẴN SÀNG, THẾ, QUÂN CỦA NGƯƠI ĐÂU ?”
“TẤT CẢ, KHÔNG AI CÓ THỂ PHÁ HỦY ĐI QUÊ HƯƠNG CỦA TA.”
Irelia ánh mắt bất khuất cầm vũ khí lên, các cung thủ bắn tiễn lên chỗ Irelia, cô như con chim phượng sinh ra từ lửa đỏ, dòng máu nhiệt huyết sôi lên, cô gạt bỏ hết các mũi tên bay tới. Nhưng bên dưới càng khiến cô lo lắng, Riven ra hiệu cho các cung thủ liên tục ra tay khiến Irelia không thể trở tay kịp, còn bên dưới bộ binh đang dùng một thân đại thụ để phá thành. Khi mặt đất rung chuyển, và khói bụi mịt mù, cánh cửa đã bị phá hủy. Irelia quay lại nhảy xuống, một mũi tên đã cắm vào vai trái của cô. Nhưng dù thế sát khi không hề giảm, Irelia vẫn xông vào quân địch, lưỡi kiếm của cô ngọt đến cắt đôi bất kì kẻ nào cản đường.
Lên bao nhiêu, giết bao nhiêu, không kẻ nào có thể qua được cổng thành. Hàng chục, và rồi lên đến hàng trăm binh sĩ, xác chất đầy phía sau Irelia. Cô đứng trên các thi thể ngã xuống, liên tục ra tay giết tất cả, cho đến xác người chất đống, Irelia cũng thấm mệt, những không có bất kì kẻ nào không sợ hãi cô. Khí thế của Irelia chẳng khác nào vị thần cả, mặc dù cơ thể kia chịu không ít vết chém, nhưng chẳng ai là dám tiến lên. Riven thấy đã đến lúc ra tay, cô lao đến đánh Irelia bằng sống kiếm khiến cô lùi về. Tưởng chừng nhất kiếm đoạt mạng, nhưng Irelia vẫn đứng dậy, tay phải cầm kiếm, cô lấy một thanh gươm của địch, cắm sau lưng làm điểm tựa để dù cô có ngất thì vẫn đứng hiên ngang. Bàn tay dù có run rấy nhưng quân địch quá khiếp sợ, không một ai dám bước tới, Irelia vẫn không hề chớp mắt.
Chính một bàn tay chạm nhẽ lên vai cô, là vị tướng lĩnh hèn nhát đấy. Và sau lưng của cô, là các binh sĩnh Ionia cùng người dân có thể chiến đấu đang ở đây. Họ đã bị khuất phục trước ý chí của cô, và giờ đây tất cả đang cùng chiến đấu. Chỉ huy vội ẵm Irelia về sau, binh sĩ của Ionia xông lên đánh với bên Noxus, không ai chịu thua kém ai. Irelia lúc này được đặt xuống, cô mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại vì mệt mỏi, một âm thanh nhẹ nhàng bên tai :
– Cô gái này, cô đã chiến đấu rất anh dũng. Có thể cho ta biết tên được không ?
– Một người sắp chết như tôi sao ? Tôi là… Irelia.
– Còn ta là Soraka, hãy trở về với cuộc sống nào.
Irelia không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng sức khỏe của mình đang dần phục hồi. Cô bật dậy, cả cơ thể như chưa từng có gì xảy ra, và thanh kiếm của cô đang phát sáng. Lần đầu tiên, Irelia cảm nhận được sức mạnh tuôn trào như thế này, cô cầm lấy thanh kiếm tiếp tục lao vào quân địch như vũ bão. Như phượng hoàng tái sinh, Irelia lao vào chiến trường, ý chí của cô đã bảo vệ được quê hương của mình. Quân Noxus bị đẩy ra bên ngoài thành, nhưng rồi lúc này, Riven bắn pháo hiệu yêu cầu sự trợ giúp, và sự thương tâm xảy ra, một cơn mưa hóa chất đổ xuống cả hai phe dịch và ta. Ánh mắt ngạc nhiên của Riven lẫn Irelia, cả hai đối mặt nhau một hồi. Riven quay lại, nhưng Irelia biết được sự căm phẫn trong ánh mắt Riven, cô gái tóc trắng kia đang cầm thanh cự kiếm lao đi mất dạng, quân Noxus hoàn toàn tan rã dưới lưỡi kiếm của Irelia.
Trận chiến tại thủ đô kết thúc, Irelia được phong làm Thống Soái Bảo Hộ Ionia. Nhưng không chỉ riêng thủ đô, các quận khác cũng có sự hi sinh to lớn, và đa số các quận phía nam Ionia bị xâm chiếm. Các chiến thần cô liên quan đến sự kiện này bao gồm:
Ngay sau đó, Riven vì chứng kiến sự tàn bạo của Noxus, đã rời bỏ hàng ngũ của mình.
Chính trong đêm mưa này, Riven đã giết đi sư phụ của Yasuo, khiến cho anh sau đó phải ra tay với ngườ anh ruột.
Master Yi, trận chiến đã cướp đi người thân của anh.
Varus cũng như vậy, nhưng anh biến sức mạnh từ bóng tối thành sức mạnh của riêng mình, để rồi ai cũng biết Varus với cái tên MŨI TÊN BÁO THÙ.
Sự cao trào trận chiến, mọi cuộc phản đối diễn ra cùng với sự kiện Lee Sin tự thiêu vì hòa bình. Sau sự việc này cũng khiến anh phải mất đi đôi mắt của mình
Trận chiến vẫn chưa chấm dứt...

>>Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen – Phần 13


Facebook Google twitter
Từ khóa: Truyện ngắn LMHT: Chiến thần huyền thoại